Hôi Hùng bỏ gậy gỗ dính đầy máu xuống, chống tay xuống đất, thở hổn hển: "Không chịu nổi nữa, thật sự sắp ngất đi rồi...”
“Thể lực kém quá." Hắc Điêu cũng ngồi phịch xuống đất, vừa thở vừa chế nhạo Hôi Hùng.
"Những năm qua quá phụ thuộc vào thiên phú, sau này phải quay lại phòng gym để tập luyện." Hôi Hùng lắc đầu tự kiểm điểm.
"Ta cũng vậy, đấm bốc giờ cũng đã quên." Hắc Điêu cười khổ.